TRƯỜNG THCS TRẦN ĐẠI NGHĨA
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

TRƯỜNG THCS TRẦN ĐẠI NGHĨA

Website học sinh trường THCS Trần Đại Nghĩa
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Web tự code
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeSun Nov 11, 2018 7:48 pm by quangduyluu123

» 10 Câu Đố Logic Mà 80% Mọi Người Giải Sai - Tốt Hơn
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeTue Oct 23, 2018 6:43 pm by minhthien_8.1

» Nhạc Tokyo Ghoul Phiên Bản Tiếng Việt
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeTue Oct 23, 2018 6:39 pm by minhthien_8.1

» TAO VỚI MÀY
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeTue Oct 23, 2018 6:06 pm by minhthien_8.1

» Nhìn Vào Đôi Mắt Này | OST Chàng Trai Của Em - Long Cao ft Thái Vũ (BlackBi)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeMon May 14, 2018 9:54 pm by Huỳnh Bá Nhật Huy

» Top 5 Trận Chiến của Kaneki trong Tokyo Ghoul! [60FPS]
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeSun May 13, 2018 7:42 pm by Bá Ngọc

» PHIM HÀNH ĐỘNG KINH DỊ MỚI 2018 | NGẠ QUỶ TOKYO | VIETSUB
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeSun May 13, 2018 7:41 pm by Bá Ngọc

» Phim Hài Chế Đôrêmon _ Phần 88
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeTue May 08, 2018 8:01 am by Bá Ngọc

» 清丶风 (DiESi Remix) ♪
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeTue May 08, 2018 7:59 am by Bá Ngọc

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Top posters
Tomst Nguyễn (1024)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
Đặng Nguyên (931)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
minhthien_giay (881)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
Đắc Trung (877)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
dodangkhoa2003 (803)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
nhattdn123 (777)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
quangduyluu123 (608)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
Lê Quốc Ân (562)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
quynhanhphan (521)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
Bá Ngọc (428)
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_lcapNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_voting_barNàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_vote_rcap 
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 35 người, vào ngày Sun Mar 19, 2023 10:26 am

 

 Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Go down 
Tác giảThông điệp
minhthien_giay
♥๖ۣۜMod♥
♥๖ۣۜMod♥



Tổng số bài gửi : 881
Join date : 29/03/2017
Age : 18
Đến từ : Lớp 7/1

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn Empty
Bài gửiTiêu đề: Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn   Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn I_icon_minitimeFri Mar 31, 2017 7:26 pm

Chuyện xưa kể rằng hồi ấy, khi trời đang ở giữa mùa đông lạnh giá, những bông hoa tuyết y như những chiếc lông chim trắng muốt bay phấp phới khắp bầu trời, một bà hoàng hậu đang ngồi khâu ở bên bậu cửa sổ. Chiếc khung cửa được làm từ gỗ mun đen nhánh. Bà hoàng hậu tuy ngồi khâu nhưng bà lại quá mải mê ngắm nhìn những bông tuyết xinh đẹp đang rơi ngoài kia, vì không chú ý nên kim khâu đâm vào đầu ngón tay của bà, có ba giọt máu màu đỏ tươi rớt xuống dưới nền tuyết trắng. Hoàng hậu trông thấy màu máu đỏ nổi bật ở trên nền tuyết trắng, bà thì thầm:

– Giá như mình có được một đứa con có làn da trắng như tuyết, màu môi hồng hào như là màu đỏ tươi của máu, tóc thì đen nhánh như là gỗ mun làm khung cửa sổ này. Nếu được như vậy thì tốt quá nhỉ.


Không lâu sau thì hoàng hậu mang bầu và hạ sinh một nàng công chúa có làn da trắng như là tuyết, môi đỏ như là son, tóc thì đen nhánh như là gỗ mun, bởi vậy nên hoàng hậu liền đặt tên cho con gái của mình là Bạch Tuyết. Tuy nhiên, khi hạ sinh công chúa xong thì hoàng hậu cũng qua đời.

Nhà vua để tang vợ mình tròn một năm, sau đó thì cưới người vợ khác làm hoàng hậu. Vị hoàng hậu mới này vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên thì tính cách của mụ lại rất kiêu ngạo và ngông cuồng. Chỉ cần mụ ta nghe được người khác nói rằng có người xinh đẹp hơn mụ là mụ sẽ tức điên lên. Mụ ta có chiếc gương thần vô cùng màu nhiệm, mụ thường hay ngắm nhìn nhan sắc của mình trước gương, mỗi lần như vậy mụ lại hỏi gương thần rằng:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Mỗi lần mụ ta hỏi như vậy thì gương thần đều thành thật mà trả lời:

– Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất trên thế gian này.

Nghe câu trả lời của gương thì hoàng hậu vô cùng hài lòng, bởi vì mụ biết rằng gương thần chưa bao giờ nói dối cả.

Tuy nhiên, thời gian qua đi, nàng công chúa Bạch Tuyết của chúng ta càng ngày càng lớn, và càng ngày càng xinh đẹp hơn. Khi nàng lên bảy tuổi thì nàng đẹp như là nắng sớm mai, vẻ đẹp của nàng hơn hẳn vị hoàng hậu kia. Có một lần hoàng hậu lại tìm đến gương thần, mụ ta lại hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Nhưng lần này, ngoài ý muốn của hoàng hậu, gương thần lại trả lời rằng:

– Muôn tâu hoàng hậu,
Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Hoàng hậu nghe gương thần trả lời thì giật mình, khuôn mặt xinh đẹp của mụ lập tức tái xanh đi vì tức giận cùng ghen ghét. Kể từ ngày đó trở đi, chỉ cần mụ ta thoáng trông thấy nàng Bạch Tuyết thì mụ lại cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng thì đong đầy bực tức, cứ dần dần lại càng căm ghét Bạch Tuyết hơn nữa. Sự ghen ghét nảy mầm trong lòng hoàng hậu, và mỗi ngày lại một lớn hơn, lòng đố kỵ ngày càng thêm mãnh liệt khiến cho mụ cả ngày lẫn đêm đều cảm thấy bực bội và bứt rứt không yên. Mụ lập tức cho tìm đến một tên thợ săn và ra lệnh:

– Ngươi mau mang con bé kia vào tận trong rừng sâu, ta không bao giờ muốn trông thấy mặt của nó nữa. Ngươi phải giết nó rồi mang gan và phổi của nó về đây cho ta. Có như vậy ta mới biết rằng ngươi đã giết nó hay chưa.

Người thợ săn nhận mệnh đem nàng Bạch Tuyết vào tận trong rừng sâu tăm tối. Tuy nhiên, lúc bác vừa rút con dao ra khỏi vỏ định giết, cô bé đột nhiên khóc lớn và bảo:

– Chao ôi, hỡi bác thợ săn thân yêu, bác làm ơn hãy để cháu được sống, cháu sẽ chạy sâu vào trong khu rừng hoang vu này, cháu hứa là sẽ chẳng vào giờ đặt chân lại lâu đài nữa.

Bác thợ săn nhìn cô bé xinh đẹp van khóc thảm thiết thì cũng động lòng thương hại, vì thế bác liền bảo:

– Giờ con hãy chạy trốn thật sâu vào trong rừng kia, thật tội nghiệp cho con.

Trong bụng bác lại thầm nghĩ rằng: “Có khi cô bé vào trong rừng ấy lại bị lũ thú dữ ăn thịt mất thôi”. Tuy nhiên thì bác cũng cảm thấy gánh nặng vơi bớt vì đã chẳng phải ra tay giết một cô bé đáng thương như thế.

Vừa lúc ấy thì có con lợn rừng đột nhiên nhảy tới, vì thế bác thợ săn liền đâm chết nó, sau đó moi gan và phổi để mang về giao cho hoàng hậu như là bằng chứng để chứng minh rằng Bạch Tuyết đã bị giết chết. Mụ ta liền sai đầu bếp đem gan và phổi đi xào cho mụ ăn. Vì cứ ngỡ đó là gan và phổi của Bạch Tuyết nên mụ ăn kỳ hết mới thôi.

Lại nói về nàng Bạch Tuyết bất hạnh của chúng ta, từ lúc rời khỏi chỗ bác thợ săn thì cô cứ một mình lủi thủi ở trong khu rừng rậm mênh mông ấy, cô rất sợ hãi, đôi mắt ngơ ngác cứ nhìn khắp nơi, nhìn từ cành cây cho tới ngọn cỏ, cô chẳng biết mình nên làm gì vào lúc này nữa.

Bỗng nhiên cô lại cắm đầu cắm cổ chạy, cô giẫm lên cả những gai cùng đá nhọn. Lũ thú dữ vẫn cứ lượn quanh nhưng chẳng con nào nhào tới đụng vào người cô cả. Bạch Tuyết cứ thế mà chạy mãi, cô chạy cho tới khi trời đã sẩm tối thì cô trông thấy đằng xa có một ngôi nhà nhỏ. Quá mệt mỏi, cô liền bước tới mong có chỗ để nghỉ chân.

Khi cô bước vào bên trong nhà thì mọi đồ vật ở trong căn nhà ấy đều bé xíu, nhỏ xinh và cũng rất sạch sẽ, không thể nào chê bai được một điều gì cả. Ở ngay giữa nhà chính là một chiếc bàn, trên nó được trải tấm khăn màu trắng tinh, bên trên bàn có bày ra bảy chiếc đĩa nhỏ, trên mỗi chiếc đĩa lại có một chiếc thìa nhỏ, một con dao nhỏ, một chiếc nĩa nhỏ, và còn có một chiếc ly cũng nhỏ và xinh nốt. Ở sát hai bên tường thì có kê bảy chiếc giường khá nhỏ nằm nối tiếp nhau, ở trên giường đều phủ khăn màu trắng phau.

Cả một ngày lang thang trong rừng sâu khiến bụng của Bạch Tuyết đều đã cồn cào vì đói khát rồi. Nàng liền ăn một chút thức ăn ở mỗi đĩa, và rồi lại uống một hớp nhỏ rượu vang ở mỗi chiếc ly. Mặc dù cô rất đói nhưng cô lại không muốn bất kì ai phải mất phần vì mình.

Và khi bụng đã đỡ đói, đôi chân đã phải rong ruổi trong rừng cả ngày giờ đây mỏi nhừ, vì quá mệt nên cô muốn nằm ngay lên giường mà ngủ một giấc, nhưng những chiếc giường này chiếc nào chiếc nấy đều không vừa với cô, cái thì lại quá dài, cái thì lại quá ngắn. Bạch Tuyết đi một lượt và thử thì phải đến chiếc giường thứ bảy cô mới cảm thấy được, vì vậy cô nằm đó mà thiếp đi.

Khi bầu trời bên ngoài đã tối mịt thì những người chủ nhân của ngôi nhà nhỏ xinh này mới trở về, họ là bảy chú lùn, công việc thường ngày của họ chính là đào bới ở mỏ quặng sắt sâu trong núi. Trở về đến nhà, họ cùng nhau thắp sáng bảy ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lan tỏa khắp trong căn nhà và họ cảm giấc được như có người đã vào trong nhà của mình. Bởi vì tất cả những đồ vật ở trong căn nhà của họ đều không giữ nguyên được như lúc họ mới đi làm.

Chú lùn thứ nhất ngạc nhiên nói:

– Đã có ai ngồi vào chiếc ghế xinh đẹp này của tôi rồi?

Chú lùn thứ hai cũng kêu lên:

– Người nào đã ăn nho trong đĩa của tôi thế?

Chú lùn thứ ba lại nói:

– Người nào lại ăn bánh trong đĩa của tôi vậy?

Chú lùn thứ tư nói tiếp:

– Là ai đã ăn rau trong đĩa nhỏ của tôi?

Chú lùn thứ năm bảo:

– Đã có người dùng chiếc nĩa nhỏ xinh của tôi mà cắt gì đó?

Chú lùn thứ sáu tiếp lời:

– Có người dùng con dao bé xíu của tôi làm gì rồi đấy?

Và chú lùn thứ bảy cũng không khỏi bất ngờ:

– Là người nào lại uống nước trong chiếc ly của thôi vậy?

Tất cả các chú lùn đều chạy về chiếc giường của mình mà kêu lên:

– Hình như có người vừa nằm lên trên chiếc giường của tôi thì phải?

Chú lùn thứ bảy cũng kiểm tra chiếc giường của mình, chú trông thấy nàng Bạch Tuyết vẫn đang ngủ say. Chú lập tức gọi mọi người tới. Tất cả đều hết sức ngạc nhiên vì vị khách lạ, họ đem tới bảy cây đèn rồi soi vào Bạch Tuyết, rồi họ cùng nhau reo lên đầy vui mừng:

– Ôi chao, cô bé này sao mà lại xinh đẹp thế nhỉ!

Các chú lùn thấy vậy thì rất vui mừng, cũng không nỡ đánh thức Bạch Tuyết dậy, họ giữ im lặng để cô bé được ngủ ngon. Còn chú lùn thứ bảy không có giường đành phải ngủ nhờ ở giường của những người bạn khác, chú ngủ nhờ mỗi giường một giờ, và thế cũng qua được một đêm.

Khi bầu trời đã hửng sáng thì Bạch Tuyết tỉnh lại, trông thấy cả bảy chú lùn đang vây quanh mình, nhìn mình tò mò thì cô rất sợ hãi. Tuy nhiên họ đều rất thân thiện, vui vẻ mà hỏi cô rằng:

– Tên cô là gì thế?

Cô cũng đáp lại:

– Tên em là Bạch Tuyết.

Và các chú lùn lại tiếp tục hỏi:

– Tại sao cô lại tới được ngôi nhà của bọn tôi vậy?

Rồi Bạch Tuyết thành thật mà kể lại cho mọi người nghe toàn bộ câu chuyện của mình, về mụ dì ghẻ đã tìm cách hãm hại cô như thế nào, chuyện bác thợ săn tốt bụng đã thả cho cô đi ra sao, và cả chuyện cô đã phải chạy trốn cả ngày ở trong rừng sâu và tới được ngôi nhà của họ nữa. Nghe xong câu chuyện vô cùng đáng thương của cô, bảy chú lùn liền bảo cô là:

– Đã vậy thì cô hãy ở lại đây với chúng tôi, nếu như cô có thể trông nom chuyện nhà cửa, rũ giường, nấu ăn, giặt quần áo, thêu thùa, khâu vá, dọn dẹp và quét tước nhà cửa sạch sẽ và ngăn nắp. Nếu cô đồng ý thì từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ chẳng thiếu thốn gì nữa.

Lời đề nghị này của bảy chú lùn khiến cho Bạch Tuyết vô cùng vui mừng, cô lập tức trả lời:

– Vâng, nếu được vậy thì em rất sẵn lòng.

Kể từ ngày đó trở đi thì Bạch Tuyết liền ở lại cùng bảy chú lùn trong ngôi nhà nhỏ tận sâu trong rừng. Cô nhận đảm đương tất cả những công việc vặt ở trong nhà, mỗi buổi sáng khi bảy chú lùn kéo nhau đi đào mỏở trong rừng sâu để tìm vàng và sắt, đến chiều tối muộn trở về thì đã thấy thức ăn của mình được bày biện đẹp đẽ ngay trên bàn ăn. Bởi vì suốt ngày Bạch Tuyết đều phải ở lại trông nhà một mình nên bảy chú lùn không bao giờ quên nhắc nhở cô là:

– Cô phải canh chừng cái mụ dì ghẻ của mình nhé! Chẳng lâu nữa là mụ sẽ phát hiện ra cô đang ở nơi này. Nhớ là không được cho bất kì ai vào trong nhà nhé!

Mụ hoàng hậu ở lâu đài vẫn luôn tin rằng mình đã ăn được gan và phổi của Bạch Tuyết nên từ giờ sẽ chỉ có mình mụ là người xinh đẹp nhất trên thế gian này. Mụ lại tới chỗ gương thần, nhìn mình trong gương mụ hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Gương liền trả lời ngay:

loading...
– Muôn tâu hoàng hậu,
Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Nhưng nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ở khuất tận núi non,
Trong nhà của bảy chú lùn xa xa.

Hoàng hậu vô cùng hoảng hốt, bởi vì mụ biết gương thần chưa từng nói dối điều gì. Vì vậy mụ nghĩ ngay tới chuyện gã thợ săn kia đã lừa mụ, để cho Bạch Tuyết sống và chạy thoát. Giờ mụ ta lại phải ngồi mà nghĩ ra kế nào đó để giết bằng được Bạch Tuyết mới thôi, khi nào mà gương chưa nói mụ là người xinh đẹp nhất trần thì cơn ghen tức này sẽ còn khiến cho mụ mất ăn và mất ngủ mãi.

Sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, mụ đột nhiên nghĩ ra được kế rất hay, mụ lấy phấn bôi lên mặt, đem mặc lên người bộ quần áo khác để giả trang thành bà lão bán hàng, dù cho là ai gặp cũng không thể nhận ra đó là hoàng hậu. Với hình dạng mới của mình, mụ lập tức vượt qua bảy ngọn núi cao và tìm tới nhà của bảy chú lùn. Khi đến nơi, mụ nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa kia và rao rằng:

– Hàng đẹp, hàng tốt đây, người nào mua không, ai mua đi!

Nghe tiếng rao hàng bên ngoài, Bạch Tuyết tò mò nên mở cửa sổ và thò đầu ra bên ngoài, cô hỏi bà cụ:

– Cháu chào bà ạ! Bà đang bán gì vậy ạ?

Bà lão liền đáp lời nàng:

– Bà có hàng đẹp hàng tốt đây, dây lưng có đủ màu luôn nhé!

Vừa nói thì bà lão vừa lấy ra chiếc dây lưng bằng tơ ngũ sắc vô cùng xinh đẹp ra. Nhìn dây lưng rồi lại nhìn bà cụ bán hàng, Bạch Tuyết thầm nghĩ trong lòng: “Nhìn bà lão này thật thà như vậy, chắc mình có thể để cho bà vào trong nhà cũng được”. Vì thế cô lập tức mở cửa rồi chọn mua cho mình chiếc dây lưng đẹp nhất. Bà lão liền bảo cô:

– Con à, nhìn con xem, buộc thật vụng về, hãy lại gần đây để bà buộc giúp cho con thật đẹp, thật cẩn thận.

Nghe lời bà lão, Bạch Tuyết chẳng e ngại hay nghi ngờ gì cả, nàng liền tới đứng ngay trước mặt bà lão để bà giúp mình buộc chiếc dây lưng mà cô mới mua. Đôi tay già nua của bà lão cứ thoăn thoắt mà buộc lại dây lưng, nhưng mụ ta thắt đến chặt cứng khiến cho nàng Bạch Tuyết phải nghẹt thở, và nàng lăn ra đất bất tỉnh luôn. Mụ nhìn cô nằm ở dưới đất, vô cùng hài lòng:

– Từ giờ con sẽ là người đẹp trong quá khứ nhé!

Sau đó mụ ta vội vàng rời khỏi ngôi nhà mà trở lại lâu đài của mình. Không lâu sau thì trời tối hắn, bảy chú lùn cùng nhau trở về nhà, khi thấy nàng Bạch Tuyết chúng yêu quý đang sõng soài dưới đất như là người chết, cả cơ thể cũng chẳng nhúc nhích hay cử động lấy một cái thì họ đều vô cùng lo lắng.

Khi họ chuẩn bị nhấc cô lên khỏi mặt đất lạnh lẽo thì thấy dây lưng của cô thắt rất chặt, họ lập tức chạy đi lấy dao tới và cắt phăng nó đi. Một lát sau thì Bạch Tuyết dần thở khe khẽ rồi tỉnh lại. Bạch Tuyết kể lại cho các chú lùn nghe về chuyện đã xảy ra buổi chiều, bảy chú lùn lúc này mới bảo:

– Cái mụ già bán hàng đó chắc chắn chính là mụ hoàng hậu xấu xa, độc ác kia rồi, cô phải cố mà giữ mình thật cẩn thận đấy, lúc chúng tôi đều đi vắng cả thì đừng có cho người lạ vào trong nhà.

Còn mụ hoàng hậu kia, khi rời khỏi khu rừng đó về tới lâu đài, mụ ta lại tìm tới trước gương thần mà hỏi gương:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Cũng như tất cả những lần trước, gương thần lại thành thật giải đáp:

– Muôn tâu hoàng hậu,
Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Nhưng nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ở khuất tận núi non,
Trong nhà của bảy chú lùn xa xa.

Hoàng hậu nghe xong thì máu trong người lập tức sôi trào vì tức giận. Bởi vì mụ biết rằng Bạch Tuyết đã được cứu sống. Mụ lầm bầm:

– Được rồi, giờ tao sẽ tìm kế khác cho mày về chầu âm phủ nhé!

Mụ dùng những phép thuật quỷ quái để làm ra chiếc lược có tẩm thuốc độc cực mạnh. Sau đó mụ lại ăn mặc giả trang thành một bà lão bán hàng khác hẳn lần trước. Mụ lại vất vả vượt qua bảy ngọn núi cao để tới được ngôi nhà của bảy chú lùn lần nữa. Đến trước cửa thì mụ liền gõ vài cái, rao lên thật to là:

– Hàng đẹp hàng tốt đây, có ai mua không?

Nghe thấy tiếng rao hàng, Bạch Tuyết cũng ngó ra ngoài như lần trước, nhưng cô lại bảo:

– Bà hãy đi đi, tôi đã được dặn là không được cho bất kì ai vào trong nhà rồi!

Mụ ta nhẹ nhàng bảo:

– Nhưng chắc là không có ai cấm con được cầm xem cái lược này đâu nhỉ?

Mụ lấy từ trong giỏ ra chiếc lược đã được tẩm thuốc độc đưa về phía Bạch Tuyết. Nhìn thấy chiếc lược kia, vì thích quá nên cô quên hết tất cả những lời dặn dò của bảy chú lùn, vội vàng chạy ra mở cửa ngay. Đôi bên sau khi đã thỏa thận mua bán xong thì mụ già ấy mới nói:

– Hãy để bà giúp con chải tóc nhé, bà sẽ chải cho con thật đẹp!

Bạch Tuyết đáng thương không hề có chút nghi ngờ và đề phòng nào, thấy bà lão bán hàng nhiệt tình giúp đỡ thì đồng ý ngay. Tuy nhiên, khi chiếc lược ấy vừa mới chạm vào làn tóc dài của cô thì cô bị ngấm thuốc độc ngay, ngã lăn xuống đất mà bất tỉnh nhân sự. Mụ già xấu xa cười nói:

– Người đẹp nhất trần gian cuối cùng cũng phải đi đời nhà ma thôi!

Dứt lời mụ ta liền quay lưng bỏ đi. May mắn là trời lúc ấy cũng gần tối rồi, chỉ một lát là bảy chú lùn đã từ khu mỏ trở lại nhà. Khi thấy cô ngã dưới đất như một người chết thì họ nghĩ ngay tới mụ dì ghẻ độc ác của cô. Vì vậy cả bảy người vội vàng lùng sục để tìm kiếm hung khí.

Họ tìm thấy trong mái tóc dày của cô có cắm một chiếc lược lạ, khi lược được lấy ra thì cô dần dần tỉnh lại. Bạch Tuyết lại đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho bảy chú lùn nghe. Lần này họ cũng lại căn dặn cô phải hết sức cẩn thận, dù là ai tới gần nhà thì cũng nhất định không được mở cửa.

Mụ hoàng hậu sau khi làm xong mọi việc và trở lại lâu đài thì lập tức lại tới tìm gương thần mà hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Câu trả lời của gương thần vẫn không hề thay đổi:

– Muôn tâu hoàng hậu,
Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Nhưng nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ở khuất tận núi non,
Trong nhà của bảy chú lùn xa xa.

Khi nghe hết câu trả lời của gương thần thì cả người của mụ cũng phải run lên bần bật vì phẫn nộ. Mụ hét lớn:

– Bạch Tuyết, tao nhất định phải giết chết mày, mày chết rồi thì tao mất mạng cũng sẽ cam lòng.

Mụ tìm tới căn phòng trống ở dưới tầng hầm của lâu đài, đó là một nơi vô cùng hẻo lánh, chẳng có ai bước lại đó cả. Mụ ta chuẩn bị một quả táo cùng một lọ thuốc độc, mụ tỉ mỉ tẩm thuốc độc cho quả táo ấy, khi ngấm thuốc độc rồi thì quả táo có màu chín đỏ vô cùng ngon mắt, bất cứ ai nhìn vào cũng muốn được ăn ngay tức khắc. Tuy nhiên thì nếu ai đó cắn một miếng thôi thì sẽ mất mạng ngay lập tức.

Chuẩn bị táo độc xong, mụ ta lại bôi mặt và ăn mặc như là một bà nông dân hiền lành. Sau đó lại vất vả mà vượt qua bảy ngọn núi cao để tới được ngôi nhà của bảy chú lùn. Đứng trước cánh cửa của căn nhà, mụ nhẹ nhàng gõ cửa. Bạch Tuyết liền thò đầu từ ô cửa sổ nhỏ mà nói rằng:

– Bà hãy đi đi. Cháu không được cho bất kì ai vào trong nhà đâu. Bảy chú lùn cấm rồi ạ!

Bà già ấy nhìn Bạch Tuyết và bảo:

– Chẳng sao đâu cháu ơi. Bà có ít táo muốn bán rẻ cho hết để trở về nhà. Đây, bà cho con nếm thử một quả nhé!

Nhưng lần này Bạch Tuyết nhất định từ chối:

– Không cần đâu ạ. Bởi vì cháu đã bị cấm không được nhận bất cứ thứ gì của người lạ rồi.

Bà già vẫn không bỏ cuộc, bà ta nói:

– Chắc là họ sợ con ăn nhầm thuốc độc hả? Hãy nhìn đây, bà sẽ bổ quả táo này làm hai, bà sẽ ăn phần màu trắng này và sẽ cho con phần màu đỏ ngon hơn này nhé!

Mụ ta tẩm chất độc vô cùng khéo léo, một nửa quả táo chín đỏ ấy chính là phần bị dính chất độc, còn phần màu trắng kia hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Bạch Tuyết cứ hau háu mà theo dõi quả táo ngon lành ấy. Bà nông dân sau khi ăn nửa quả táo mà không hề gì thì cô chẳng thể nào cầm lòng được nữa, lập tức đưa tay ra nhận lấy nửa quả táo đỏ ngấm thuốc độc kia. Khi Bạch Tuyết vừa cắn vào một miếng thì lập tức lăn ra đất chết ngay.

Mụ hoàng hậu vô cùng hả hê mà nhìn cô, ánh mắt mụ ta gườm gườm, nụ cười khanh khách đáng sợ:

– Trắng như là tuyết à, đỏ như là máu à, đen như là gỗ mun à. Lần này mấy thằng lùn kia còn lâu mới đánh thức được mày sống lại, con ạ!

Khi về đến lâu đài, mụ lập tức tới gặp gương thần và hỏi:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Lần này thì gương lại trả lời rằng:

– Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất trên thế gian này.

Khi nghe được câu trả lời của gương thì lòng ghen ghét và đố kỵ trong lòng mụ mới được nguôi, bây giờ mụ mới cảm thấy mình được mãn nguyện.

Như mọi ngày, khi trời đã tối thìbảy chú lùn lại trở về nhà, khi họ bước chân vào trong nhà thì lại thấy Bạch Tuyết sõng soài ở dưới đất, trái tim của cô cũng đã ngừng đập rồi, hơi thở cũng chẳng thấy đâu nữa, Bạch Tuyết của họ đã chết.

Bảy chú lùn hốt hoảng vội vã nâng cô dậy, rồi cố gắng tìm kiếm chất độc, sau đó lại chạy đi lấy nước, lấy rượu tới lau mặt cho cô, tuy nhiên dù làm đủ mọi cách mà vẫn chẳng ăn thua. Và cô bé đáng thương đã chết, lần này thì cô ấy thực sự chết thật rồi.

Tất cả liền đặt cô vào trong chiếc quan tài, bảy chú lùn đều ngồi xung quanh quan tài mà khóc lóc, họ khóc liền ba ngày. Sau đó họ định đem cô đi chôn cất, nhưng bởi trông thấy sắc mặt cùng với sắc người của cô vẫn còn tươi tỉnh hệt như người sống, còn đôi má hồng của cô vẫn xinh đẹp như đang chìm trong giấc ngủ. Họ bảo với nhau rằng:

– Hãy nhìn thi hài của cô ấy xem, ai nỡ mà đem chôn vùi xuống dưới đất đen chứ.

Họ quyết định làm một chiếc quan tài bằng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn được từ bốn phía. Rồi đặt thi thể của Bạch Tuyết vào bên trong, khắc tên của cô bằng những chữ vàng, còn đề thêm phía trước để cho biết cô chính là một nàng công chúa. Sau cùng họ mới cùng khiêng quan tài lên trên đỉnh núi và cắt phiên thay nhau canh gác. Tất cả những loài vật ở trong rừng cũng tới viếng khóc cho nàng Bạch Tuyết xấu số.

loading...
Thi thể của Bạch Tuyết đặt trong quan tài dù đã rất lâu nhưng mà vẫn nguyên vẹn, nhìn vào chỉ nghĩ nàng đang ngủ mà thôi. Bởi vì làn da của nàng vẫn trắng như là tuyết, môi nàng vẫn cứ đỏ hồng như màu máu, làn tóc của nàng vẫn cứ đen nhánh như là gỗ mun. Không hề có bất kì sự thay đổi nào cả.

Hồi đấy ở bên nước láng giềng có một chàng hoàng tử, ngày kia chàng bỗng nhiên đi lạc vào trong rừng sâu và tới được ngôi nhà nhỏ của bảy chú lùn. Vì trời đã tối muộn nên chàng xin phép được nghỉ lại một đêm. Vô tình chàng trông thấy trên đỉnh núi có một chiếc quan tài bằng thủy tinh, khi thấy nàng Bạch Tuyết ở trong quan tài có khắc những chữ vàng, chàng đọc xong dòng chữ thì liền nói với bảy chú lùn rằng:

– Các anh hãy cho tôi mang theo chiếc quan tài này, dù muốn lấy bao nhiêu thì tôi cũng sẽ trả đủ.

Nhưng bảy chú lùn lại trả lời chàng:

– Dù cho có đem đến đây tất cả vàng bạc châu báu ở trên thế gian này tới đổi, thì chúng tôi cũng nhất định chẳng đồng ý đâu.

Chàng hoàng tử lại bảo:

– Vậy thì các anh hãy tặng lại nó cho tôi, bởi vì giờ đây tôi chẳng thể nào sống tiếp nếu như không được nhìn thấy Bạch Tuyết, vì tôi đã kính trọng và thương yêu nàng như là người yêu nhất trên đời này của tôi vậy.

Thấy chàng hoàng tử vô cùng tha thiết mà nói, bảy chú lùn ấy cuối cùng cũng động lòng, vì thế mà họ đồng ý. Chàng hoàng tử lập tức lệnh cho thị vệ của mình tới để khiêng quan tài trở về cung. Trên đường đi, đám thị vệ vô tình mà vấp phải một cái rễ cây, chiếc quan tài động mạnh, thi thể của Bạch Tuyết cũng nảy lên một cái, miếng táo có thuốc độc mắc trong cổ họng nàng bật ra ngoài.

Chỉ một lát sau, Bạch Tuyết từ từ tỉnh lại, cô nâng nắp của quan tài lên, nhổm dậy nhìn xung quanh, giật mình mà nói:

– Trời đất ơi! Tôi đang ở nơi nào thế này?

Cả hoàng tử lẫn đám thị về đều vô cùng ngạc nhiên. Chàng hoàng tử lập tức chạy tới cạnh chiếc quan tài, nhìn Bạch Tuyết và thỉnh cầu:

– Ta yêu quý nàng hơn mọi thứ ở trên đời, nàng có đồng ý cùng ta trở về lâu đài của vua cha không? Ở nơi đó, nàng sẽ trở thành vợ của ta.

Nàng Bạch Tuyết bị thuyết phục trước sự chân thành của chàng hoàng tử nên đồng ý theo chàng trở về lâu đài. Sau đó lễ cưới của hoàng tử cùng Bạch Tuyết được diễn ra vô cùng trọng thể và linh đình. Và tất nhiên mụ dì ghẻ cũng được gửi thiệp mời. Sau khi đã trưng diện vô cùng lộng lẫy thì mụ ta lại tới chỗ gương thần mà hỏi rằng:

– Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?

Gương thần liền đáp:

– Muôn tâu hoàng hậu,
Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Nhưng hoàng hậu trẻ muôn phần đẹp hơn.

Mụ ta độc ác mà mở miệng chửi đổng, sau đó thì mụ lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chẳng biết nên làm thế nào. Lúc đầu nghe gương thần nói thì mụ định sẽ chẳng tới dự tiệc cưới nữa, nhưng sau đó lại đứng ngồi chẳng yên, mụ cảm thấy sốt ruột, rất muốn được nhìn mặt của vị hoàng hậu trẻ mà gương thần nói đến. Vậy là mụ lại quyết định tới.

Khi bước vào trong chính điện thì mụ ta nhận ra ngay hoàng hậu trẻ kia không ai khác chính là Bạch Tuyết, là người mà mụ năm lần bảy lượt tìm cách hại chết. Lúc này mụ vô cùng hoảng sợ, nhưng vì quá hoảng sợ nên mụ chẳng thể nhúc nhích được, cứ trợn tròn mắt mà đứng như trời trồng ở đó.

Vì những tội ác mà mụ ta đã gây ra, nhà vua đã quyết định trừng phạt mụ, bắt mụ phải xỏ chân vào trong đôi giày sắt đã nung đỏ ở trên lửa. Không thể phản kháng, mụ ta bắt buộc phải xỏ vào chân đôi giày sắt đỏ rực và nhảy tới khi mụ ngã lăn ra đất chết tươi. study study study
Về Đầu Trang Go down
 
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Vận khứ hoài sơn năng trí tử, thời lai bạch thủy khả thôi sinh
» Trận Bạch Đằng (938)
» Kỹ năng giao tiếp: Những nhóm kỹ năng sống bắt buộc phải có
» Ngô Quyền - Tiểu Sử - Chiến Thắng Bạch Đằng 938
» Ngô Quyền và trận địa cọc lừng lẫy trên sông Bạch Đằng

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
TRƯỜNG THCS TRẦN ĐẠI NGHĨA :: Góc Học Tập :: Sách hay-
Chuyển đến